Kết quả tìm kiếm cho "Xóm lặn"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 2030
Với tinh thần “Chung tay vì người nghèo - không để ai bị bỏ lại phía sau”, Tổ Xây cất nhà từ thiện ấp Phú Lợi, xã Phú Hữu (tỉnh An Giang) luôn đồng hành cùng chính quyền địa phương chăm lo cho các hộ nghèo, khó khăn về nhà ở có được mái ấm để “an cư, lạc nghiệp”, thêm động lực vươn lên trong cuộc sống.
Mùa lũ, người dân ven biên giới nhộn nhịp với nghề buôn, lể ốc để kiếm thêm thu nhập lúc nông nhàn. Giờ đây, con ốc đồng quê đã trở thành món ngon đặc sản được tiêu thụ rộng rãi ở thành thị.
Trên vùng đất An Giang luôn có những câu chuyện đẹp về nông dân dám “thử” đổi thay “vận mệnh” mảnh đất nơi mình sinh ra. Không ồn ào quảng bá, họ lặng lẽ gây dựng nên những điểm du lịch đậm chất chân quê từ chính đôi bàn tay, giọt mồ hôi và khát vọng vươn lên bền bỉ.
Mùa nước nổi về, nhiều cánh đồng quê tôi như khoác lên mình tấm áo mới trắng xóa bất tận. Đây là mùa của sản vật đồng trù phú, ban tặng cho ngư dân gắn bó cả đời với miệt sông nước Cửu Long.
Hơn 30 năm trước, xóm lò đất Đầu Doi, xã Hòn Đất từng tấp nập ghe thương lái. Giờ nơi đây không còn sầm uất như xưa, nhưng trong cái lặng lẽ ấy, người thợ Lâm Bảo Sơn vẫn miệt mài giữ lửa cho lò đất, như cách anh gìn giữ một phần hồn cốt cha ông.
Hiện nhiều người trồng hoa trong tỉnh tất bật bón phân, cắt tỉa cành, bấm đọt và dưỡng cành, thúc hoa đâm chồi, nảy nụ để kịp phục vụ thị trường dịp rằm tháng bảy.
Đêm xuống, những chiến sĩ công an lại lên xe tuần tra từ quốc lộ đến các con đường liên ấp, kéo dài nhiều giờ liền. Từ ngày sáp nhập, địa bàn rộng hơn, dân số đông hơn, thử thách chồng chất, nhưng bóng dáng áo xanh vẫn âm thầm giữ bình yên cho từng xóm ấp.
Hơn nửa thế kỷ qua, ở ấp Chí Thành, xã Tân Hội (tỉnh An Giang), nghề đan cần xé song hành trong nhịp sống người dân, gắn liền với thăng trầm đời người. Dù không mang lại lợi nhuận cao, bà con vẫn giữ nghề, vừa tạo thêm thu nhập, vừa gìn giữ nét đẹp văn hóa vùng sông nước.
Có những buổi chiều về ngang xã Giồng Riềng (tỉnh An Giang), gió thổi ngang cánh đồng, hương riềng bay thoảng qua, gợi nhớ bao điều tưởng đã ngủ yên. Thứ mùi ngai ngái, nồng nàn ấy, với người xa quê, chỉ cần thoáng chạm là lập tức đưa về những năm tháng xưa, thời mà ở bờ mương, góc vườn, đâu đâu cũng thấy vài bụi riềng cao đến nửa người, lá xanh đậm, thân chắc nịch.
Về đầu nguồn biên giới, men theo mấy nhánh kênh quê, tôi được gặp lại sắc vàng của bông điên điển. Loài hoa dân dã ấy tuy mỗi năm chỉ xuất hiện một lần, nhưng đã trở thành một phần trong ký ức của những ai lớn lên từ vùng lũ.
Trong kỷ nguyên số, khi thông tin lan truyền với tốc độ chóng mặt, việc phân biệt thật, giả là một thách thức lớn.
Một lần đi công tác vùng biên, tôi nghe một cán bộ xã kể chuyện mà đến giờ vẫn nhớ. Ông bảo: “Ở đây tụi tui nghèo, nhưng ai làm điều thất đức là coi như không ngẩng đầu được trong xóm”. Câu nói đó nghe mộc mà thấm. Nó gợi lại cái nghĩa, cái tình, cái nếp nghĩ lâu đời của người miền Tây: Sống sao cho tử tế, trước sau cũng được người ta trọng.